Thế nào là đủ trong cuộc sống?

Là một câu hỏi ngắn không hề đơn giản để trả lời, cũng chẳng có sẵn đáp án chung cho tất cả mọi người…nhưng chúng ta thi thoảng vẫn cứ hỏi để nhắc nhớ mình đã sống rất tốt!

Ông bà ta có câu: “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm” để nói về việc chúng ta tự mình biết đủ để sống một đời hạnh phúc. Nhưng đủ lại có sự khác nhau ở mỗi người, và ở mỗi thời điểm cụ thể. Hồi bé, được ăn củ khoai lang nướng thơm lừng vào một tối muộn là đủ, được mẹ mua 1 chiếc áo mới vào dịp Tết là đủ, được chừa phần cơm cháy dính đáy nồi cũng là một kiểu hạnh phúc hay được ngồi trên tàu hoả về quê cũng đã rất vui rồi. Lớn lên, đi học rồi thành đạt, có khi nhà cao, giường nệm, tủ đồ hiệu này, hàng xịn kia…chưa chắc đã đủ!

“Nhu cầu của con người là vô hạn”, và dường như vô cùng trong ước muốn "thêm, thêm nữa, thêm mãi” của mỗi chúng ta. Nhưng sức người lại có hạn vì mỗi cá nhân là mỗi khả năng, bản lĩnh khác nhau nên thành quả đạt được cũng khác nhau. Đó chính là cái đủ của mỗi người mà chúng ta phải biết quản lý để dừng lại đúng lúc, sống và làm việc trong kiểm soát của mình.

Tôi còn nhớ mình từng có người bạn, vốn đã rất thành công với chuỗi cửa hàng đồ ăn vặt cho học sinh, sinh viên. Nhưng có rồi lại muốn có nhiều hơn, bạn đầu tư vào lĩnh vực khác mà chính bạn cũng không rõ cách vận hành, hệt như đổ tiền ra biển lớn cho ai muốn chèo, muốn lái sao thì cứ làm như thế. Cuối cùng bạn vỡ nợ, vay mượn khắp nơi để làm chiếc phao cứu sinh đưa bạn đi qua con sóng lớn cuộc đời. Ai hỏi đến bạn cũng bảo: “Ai biết gì đâu, nghe người ta nói làm cái này lời lãi nhiều lắm.” Một số người rủ lòng thương sẽ sẵn sàng bỏ qua, số khác trách bạn “tham thì thâm” vì với một người đã sống hơn 35 năm cuộc đời sao có thể nói tin là tin được.

Từ vấn đề của bạn mới thấy, chữ đủ được cảm nhận rất khác nhau ở mỗi người. Chừng đó là đủ với người này nhưng lại quá ít với người kia, giống như khi ăn cơm, mình ăn 1 bát đã no nhưng người ta phải ăn 2 - 3 bát. Bụng của chúng ta quyết định sự no đủ về vật chất, còn cách nghĩ định đoạt quá trình đi đến quyết định đó. Chẳng hạn, ngày bé khi ta bệnh, bố mẹ thường an ủi: “Con nghĩ nó không đau thì nó sẽ không đau, con nghĩ nó đau thì nó sẽ rất đau” Vậy là chúng ta nghe theo để huyễn hoặc bản thân và đương nhiên, chúng ta bớt đau hơn so với việc rên la, quằn quại. Cuộc sống này cũng vậy, khi ta thấy đủ, mọi thứ đều là đủ, khi ta thấy không đủ, dù là 10 bát cơm cũng phải ăn để không còn thấy đói.

Lòng tham vốn là điều nông nổi, đưa con người ta nhìn đâu cũng thấy là vàng là bạc rồi tự lao vào cuộc chạy đua để đạt được những điều mình mong muốn đến mức biến mình thành con thiêu thân chiến bại ê chề. Vậy mới thấy, là phụ nữ thì càng cần kỹ lưỡng và thận trọng trong việc chọn lĩnh vực đầu tư và làm đúng với khả năng của mình. Chạy theo những lĩnh vực mình không hiểu biết nhiều hoặc mô hình kinh doanh nào đó chỉ nổi lên như hiện tượng rồi lại biến mất như bong bóng trời mưa cũng chẳng phải là điều tốt.

Con người ai cũng có lòng tham và những mong muốn lớn lao, vĩ đại. Quan trọng là đủ tỉnh táo và minh mẫn để sàng lọc và quản lý khả năng, điều kiện của bản thân liệu có chạm đến những mong mỏi của mình hay không. Cũng giống như khi ta nhận một món quà lớn lao từ người khác, ta cũng phải xem liệu mình đã xứng đáng để nhận nó. Trong chính cuộc sống của mình cũng vậy, khi biết đủ để dừng lại cũng là lúc ta kịp nhìn thấy những nguy hiểm ở phía trước, tránh những hệ luỵ và ân hận về sau.

Share:


Nghỉ hưu - một cuộc đời thứ 3

Trong tình yêu sao phải tính đến chuyện

Quan điểm gay gắt nhưng vô cùng thấm

Thái độ sống quyết định nông sâu

Emotional Resilience

Thế nào là đủ trong cuộc sống?

Đường Thu Hương: “Là lãnh đạo không

HÉ LỘ DÀN GIÁM KHẢO KHỦNG: CỦA GIẢI

Giám đốc điều hành Đường Thu Hương

Đại gia đình doanh nhân Đường Thu

Chinh phục người Phụ nữ quyền lực -

Đường Thu Hương

Blog Change For Modern Women

470060 visitor (22 online)