Cách người khác đối đãi với ta cũng chính là cách ta đối đãi với chính mình
Lúc bên nhau dù buồn hay vui, dù hạnh phúc hay đau khổ, tôi nghĩ sau tất cả, chúng ta học được cách tiên trách kỷ hậu trách nhân. Chúng ta đã vô tình đặt cảm xúc của mình vào tay người khác, để họ có quyền làm mình vui hay buồn.
Chúng ta có thể là một người tử tế nhưng không có nghĩa ta cho phép người khác làm tổn thương mình.
Trước đây tôi đã từng đọc được một mẩu chuyện ngắn trong cuốn sách nói về phụ nữ hiện đại, độc lập, tự chủ. Mẩu chuyện đó kể về một người phụ nữ bước vào spa làm đẹp nhưng lại rất rụt rè và e ngại, gương mặt thoáng chút lo lắng vì chưa bao giờ cô ấy dám đến một nơi xinh đẹp thế này để hưởng thụ và chăm sóc bản thân. Dù có như thế nhưng cô ấy vẫn bấm bụng mua một bộ mỹ phẩm cao cấp mà spa giới thiệu.
Những tưởng cô ấy sẽ bắt đầu hành trình chăm chút bản thân và tự tin hơn, ấy thế mà chỉ được vài tiếng, cô ấy cùng chồng quay trở lại spa để trả lại bộ mỹ phẩm. Anh ta muốn lấy lại tiền và mắng nhiếc cô vợ liên tục, đại loại như cô nghĩ mình là ai mà dùng bộ mỹ phẩm đắt tiền thế này, nhìn lại bản thân mình có xứng để dùng mấy thứ xa xỉ đó hay không, bản thân không xinh đẹp, da dẻ cũng chẳng hồng hào, mịn màng thì mấy món mỹ phẩm này dùng 1 lần liệu có đẹp lên,... và rất nhiều những câu nói nặng lời, gây tổn thương sâu sắc đến người vợ. Nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ khóc!
Trong các bài viết tôi đã từng đọc được, có một câu nói đã khiến tôi ấn tượng: “Nếu bạn không đồng ý cho một người đối xử tệ với mình thì họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm được điều đó.”
Đâu đó giữa cuộc đời này, vẫn còn rất nhiều phụ nữ ít khi quyết đoán và điều đó khiến phụ nữ phải cam chịu nhiều điều đau khổ! Sau này, dù các quan điểm về nữ quyền vẫn diễn ra mạnh mẽ ở khắp các nền tảng thì phụ nữ vẫn luôn có lòng trắc ẩn cực kỳ lớn đối với những người xung quanh mình.
Bản chất tử tế, rộng lượng và chân thành là những phẩm chất tốt đẹp nhất của phụ nữ! Tôi thừa nhận điều đó, nhưng là một người tốt không có nghĩa chúng ta cho phép người khác làm tổn thương mình. Hay như cách tác giả đã kể về mẩu truyện ngắn phía trên từng nói: “Người khác có thể không tôn trọng chúng ta nhưng chúng ta nhất định phải tôn trọng bản thân mình.”
Quay trở lại câu chuyện của người phụ nữ, anh chồng và bộ mỹ phẩm cao cấp. Sự phỉ báng, lăng mạ đối với vợ của mình là điều rất đáng lên án. Anh ta là một người không tốt, dù chúng ta không đủ tư cách để phán xét một ai đó, nhưng việc không tôn trọng phụ nữ, nhất là đối với chính người vợ của mình thì góc nhìn này có lẽ là đúng.
Ở phương diện nào đó, kể cả khi người vợ không tự chủ tài chính mà chỉ có mong cầu duy nhất là được chăm chút bản thân xinh đẹp hơn sau rất nhiều hy sinh cho chồng con thì cô ấy vẫn xứng đáng thừa hưởng điều đó. Chỉ là, cô ấy chưa biết cách yêu thương và tôn trọng bản thân mình, cô ấy đã quá cố gắng nhẫn nhịn và nhượng bộ vì một gia đình trọn vẹn để rồi cho phép người chồng bỏ đi sự tôn trọng đối với mình.
Nếu người đàn ông khi tức giận có vô tình xô ngã ta 1 lần. Ta khóc lóc, anh ta xin lỗi và ta bỏ qua. Đến lần khác, anh ta lại tức giận, lại vô tình đánh trúng người chúng ta. Chúng ta lại khóc, lại giận, anh ta lại xin lỗi, hứa sẽ không lập lại và chúng ta tin. Thế rồi lần 3, lần 4 đều như thế, anh ta nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi, năn nỉ, mua 1 món đồ dỗ ngọt vậy là xong, dần dà họ chẳng còn tôn trọng chúng ta nữa.
Hay thực tế hơn, chúng ta phát hiện người yêu/chồng ngoại tình. Chúng ta im lặng vờ như không biết, hoặc chúng ta nghĩ rằng tình cảm vẫn còn, mối quan hệ có thể cứu vãn nên chấp nhận tha thứ, tin rằng anh ta sẽ thay đổi. Nhưng rồi đau đớn hơn, ta phát hiện anh ta vẫn ngoại tình và sẵn sàng bảo vệ cho nhân tình. Đàn ông ngoại tình lần đầu đúng là do anh ta, nhưng đàn ông ngoại tình lần 2, lần 3 và nhiều lần khác nữa thì là do chúng ta cho họ cơ hội để làm điều đó.
Suy cho cùng, ai cũng sẽ có đôi ba lần không thể tuyệt tình dứt khoát, không chỉ là trong chuyện tình cảm, hôn nhân vợ chồng mà ở tất cả những vấn đề, khía cạnh khác trong cuộc sống. Nếu chúng ta gặp nhiều chuyện xấu, không như ý muốn, trước hết, cứ hãy chấp nhận, dần dà sẽ học cách xem nhẹ vấn đề và suy nghĩ một cách tích cực hơn, rằng "bản thân lại chọn nhầm người, nhầm việc rồi” thay vì nghĩ tội lỗi này là của họ và chúng ta cứ mãi hận thù, tiêu cực với một ai đó.
Yêu phải người đểu, cứ mạnh dạn bỏ.
Người làm mình trở nên tiêu cực, cứ hãy dứt khoát rời đi.
Một buổi sáng tỉnh dậy không còn thấy động lực, cứ hãy làm điều mình thích để bình tĩnh học cách hiểu rõ bản thân.
Sống khổ sở tù túng mệt mỏi, hãy vùng lên thay đổi, không chờ đợi nữa.
Gánh vác quá nhiều trách nhiệm không phải là của mình, hãy lên tiếng, thẳng thắn và mạnh dạn bỏ đi.
Cuộc sống là của chúng ta và phải chính chúng ta được chọn lựa, quyết định những điều tốt đẹp thuộc về mình. Nếu cứ mãi giữ lấy những điều buồn phiền, liệu chúng ta có còn hạnh phúc được hay không! Sự tồn tại của một ai đó trong cuộc đời chúng ta chỉ nên mang đến niềm vui, sự thoải mái và hạnh phúc.
Sống trên đời ai cũng mong mình vui vẻ, hạnh phúc, vậy thì phải mà mình cho phép bản thân được làm, được tạo nên và được lựa chọn điều đó, đúng không?