MỖI MỘT NGÀY TRONG ĐỜI CŨNG GIỐNG NHƯ HÔM TRƯỚC KHI ĐI DÃ NGOẠI
Ngày bé ai mà chẳng từng trải qua cảm giác háo hức, hồi hộp khi biết rằng sáng mai thôi, ta sẽ có chuyến dã ngoại thật vui với bạn bè, chuyến du lịch thú vị với gia đình.
Cái cảm giác lâng lâng đó khiến ta thao thức, mất ăn mất ngủ, cứ nôn nóng đến lạ kỳ. Nhưng sau này lớn lên, những chuyến đi cũng nhiều, những niềm vui dần quen nên cảm giác háo hức đó cũng dần biến mất.
Có những điều bình thường phải mất đi ta mới thấy đó là niềm vui. Có những nỗi niềm phải đi qua rồi mới đủ chín chắn để nhìn thấy cuộc đời luôn rực rỡ mỗi ngày. Trưởng thành có thể không nhiều niềm vui như ngày bé, nhưng ta vẫn có thể sống như thể ngày mai là một ngày thật háo hức như chuyến dã ngoại sắp bắt đầu.
-------
Cách đây không lâu tôi xem được bộ phim rất hay nói về cuộc sống đời thường như một liệu pháp chữa lành. Ở những tập cuối, hình ảnh người bà nằm nói chuyện với 2 người bạn già của mình đã khiến tôi xúc động và gần như nghĩ mãi về những điều này.
Bà đã nói: “Tôi thấy mình già đi cũng có cái hay, thêm nhiều tuổi, ăn được nhiều món ngon, ngắm được nhiều cảnh đẹp, gặp nhiều người tử tế. Tôi còn mong gì hơn ở đời nữa? Tôi đang hạnh phúc lắm, tôi được lên TV này, còn thi hát ở đại nhạc hội, tíu tít với các cô cả ngày nữa, thật sung sướng biết bao nhiêu. Mà nào đã hết, hoàng hôn hôm nay đẹp như tranh vẽ vậy. Món mực tối nay cũng ngon. Để ý kỹ xung quanh mới thấy, cuộc đời có quá nhiều điều quý giá. Tôi thấy mỗi ngày trong đời cũng như hôm trước khi đi dã ngoại.”
Mặc dù không sống cạnh con cháu, nhưng người bà luôn tự hào bản thân đã được chăm sóc rất tốt. Bà có những người “chị em” để bầu bạn, có những người trong làng chài yêu mến, hay “đứa cháu không máu mủ” được bà nuôi dạy từ nhỏ cũng rất hiểu chuyện. Đến cuối cùng, mỗi ngày của bà đều háo hức giống như cái hôm trước khi đi dã ngoại vậy.
Ai trong chúng ta cũng nghĩ "già" là một điều gì đó tiêu cực, "già là hết rồi"... Nhưng chỉ cần có một cuộc sống tốt, gặp được những người tốt, mỗi ngày của chúng ta đều sẽ là những ngày tận hưởng cuộc đời này.
-------
Tôi có một vài người bạn rất sợ nhắc đến chuyện về hưu vì về hưu nghĩa là không còn được cống hiến, ngày qua ngày quanh đi quẩn lại trong nhà, không có chuyện gì làm, rảnh thì chăm cháu, có khi con cháu ở xa cũng chỉ lủi thủi một mình. Những ngày như thế hẳn sẽ buồn lắm.
Nhưng sau hưu trí, cuộc đời mới thật sự như bước sang trang mới hoặc như một quyển sách mới mà ở đó chúng ta có những niềm vui tuổi già, có cuộc đời rất khác với những niềm yêu thích khác.
Tôi từng hỏi một vài người bạn của mình, có người nói sau khi nghỉ hưu sẽ về quê chăm sóc vườn tược, nuôi gà, nuôi chó mèo; có người nói sẽ để dành tiền ăn hết món ngon, đi du lịch khắp nơi; có người lại muốn học yoga, có người muốn chơi tennis, chơi golf,... thật chuyên nghiệp.
Ngần ấy năm đã quá đủ, giờ đã đến lúc tận hưởng cuộc sống, bớt lo nghĩ, chăm sóc cho chính mình nhiều hơn, đó chẳng phải ý nghĩa của tuổi già hay sao?
Cuộc đời lúc nào chẳng có hỉ, nộ, ái, ố; tuổi nào cũng có, người nào cũng gặp. Chỉ là những xúc cảm đó không thể khiến cuộc đời mình bớt đi nhiều phần ý nghĩa và hạnh phúc.
Chúng ta có quyền được nhìn cuộc sống qua lăng kính đơn giản hơn, như người bà trong phim vậy, những tưởng mỗi ngày đều giống hệt như nhau, cứ trôi qua thật nhàm chán nhưng đâu phải vậy, có nhiều điều nhỏ bé bình dị mà an vui vẫn ở đó, quan trọng là ta có muốn nhìn thấy phần lạc quan đó trong mình để sống hết những ngày cuối cùng của cuộc đời hay không!
Tuổi già không đáng sợ, chỉ sợ tâm hồn mình già đi. Bạn nhỉ?
Duong Thu Huong