NHỮNG MÓN ĐỒ VÔ GIÁ!
Với bạn, món đồ vô giá nhất của mình là gì? Là một món đồ hữu hình hay là tình thương, tình yêu theo năm tháng?
Năm đó bạn tôi tốt nghiệp và đang trong giai đoạn nộp hồ sơ vào các công ty bạn đã từng mơ ước. Mẹ của bạn năm đó vì muốn bạn đạt được mơ ước, cũng đã lặn lội đi khắp các khu chợ tìm vải, tìm chỉ để thêu cho bạn một chiếc ví kèm theo chiếc móc khoá được đan tay cẩn thận.
Mẹ nói mẹ đã làm chiếc ví này như một lời chúc may mắn dành cho bạn trên con đường sự nghiệp. Năm đó bạn chính thức được nhận vào quỹ tài chính lớn nhất lúc bấy giờ. Sau này cơ hội vươn xa, bạn thừa sức có thể mua rất nhiều ví hàng hiệu để dùng, nhưng đối với bạn chiếc ví năm xưa mẹ tặng vẫn là món quà vô giá nhất.
Chúng ta ai cũng có những món đồ vô giá.
Như với người em của tôi là đôi giày mẹ tặng lúc em vừa đậu Đại học, giá trị không lớn nhưng đó là lần đầu mẹ mua giày thể thao cho em. Sau này dù em có thể mua được nhiều giày hơn, đó vẫn là đôi giày em thích nhất, dẫu có bạc màu vẫn luôn nằm gọn nơi góc tủ.
Như với người chị của tôi là chiếc áo len bà ngoại tặng chị trước khi chị đi lấy chồng. Lúc đó bà dù đã rất cao tuổi nhưng vẫn cần mẫn đan áo cho chị vừa làm quà mừng cưới, vừa để chị mặc hằng ngày, khi sinh con. Sau này chiếc áo chẳng khi nào rời khỏi tủ của chị, nếu không tận dụng vào mùa lạnh thì chiếc áo vẫn luôn được xếp gọn gàng nơi góc tủ.
Những món đồ vô giá đúng là có trả bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Có thể chúng không mất nhiều tiền để mua, nhưng lại mất rất nhiều công sức, tình cảm và cả ý nghĩa cao cả đằng sau đó nên tất nhiên chẳng tiền bạc nào xứng được.
Có thể với người ngoài, chúng là một chiếc ví quê mùa, cũ kỹ nhưng với bạn tôi đó là cả tình thương và sự may mắn của mẹ.
Có thể người khác thấy đó cũng chỉ là đôi giày bình thường đã sờn đi và bạc màu, cũ kỹ nhưng với người em của tôi đó là món quà tuyệt vời nhất trên đời.
Có thể những gì người ta thấy là chiếc áo len vương vấn thời gian nhưng với người chị của tôi đó là chiếc áo len đẹp nhất.
Ngày trước mỗi khi nghe ai đó nói đồ vật cũng có tình cảm, tôi chỉ bâng quơ cười, nghe đó rồi để đó dù biết rất rõ bản thân cũng có những món đồ đặc biệt nhiều tình cảm.
Ngày còn bé, tôi nghĩ ai cũng từng trải qua cảm giác này. Chúng ta sẽ rất vui nếu mỗi khi mình có món đồ mới và cũng rất hào hứng cho đi món đồ cũ nếu chúng không còn giá trị sử dụng hoặc niềm yêu thích.
Nhưng lớn lên rồi mới biết, cũ người mới ta là thế nào, hiểu rằng có những món đồ cũ kỹ nhưng vẫn luôn đẹp như mới, và cũng có những món đồ phải từng mất rất nhiều tiền bạc, công sức để có được hay những món đồ luôn mang theo ý nghĩa sâu sắc mà bố mẹ hay ông bà gửi gắm.
Sau này mỗi dịp dọn dẹp đồ đạc của bản thân, tôi lại bắt đầu nghĩ mình có đang tham quá không, có thật sự muốn để lại món đồ này cho người khác không, hay nỡ vứt đi không. Và tôi nhận ra đồ vật có tình cảm, sự gắn bó và những giá trị mà bản thân có được đã đưa đồ vật từ vô tri vô giác đến khiến chúng ta cảm thấy lưu luyến, yêu thương.
Bản thân tôi cũng là người có rất nhiều đồ vật vô giá. Mỗi một món đồ lại gắn với một câu chuyện, một con người khác nhau.
Là quà tặng của bố mẹ, là món đồ cùng mua với các anh chị em trong gia đình, là những món quà bạn bè gửi tặng. Vậy nên mỗi khi dọn dẹp đồ cũ, tôi vẫn thường luyến tiếc rồi nhớ đến kỉ niệm. Cứ gom hết chúng vào với nhau, giữ gìn cẩn thận, có khi lau chùi, giặt sạch rồi lại tỉ mỉ cất vào một góc tủ để tiếp tục lưu giữ những tình cảm đẹp đẽ.
Phải có những món đồ này, ta mới thấy mình luôn được yêu thương và khích lệ nhiều như thế nào. Có khi hạnh phúc, cũng có khi đau buồn nhưng kỷ vật thì vẫn luôn ở đó, nhắc nhớ chúng ta về nhiều điều ý nghĩa trong cuộc đời.
Kỷ vật vô giá, ai cũng có một vài thứ hoặc rất nhiều để lưu giữ tình cảm, có khi là cả một câu chuyện cảm động ở phía sau mà không ai có thể quên được. Nếu bạn cũng có, hãy chia sẻ với Hương bạn nhé, bởi mỗi 1 câu chuyện ý nghĩa đều mang đến giá trị tích cực cho tất cả chúng ta.
Duong Thu Huong