Trong tình yêu sao phải tính đến chuyện xứng hay không xứng?
Chúng ta thường hay nói với nhau: “Mây tầng nào gặp mây tầng đó. Muốn gặp được người ưu tú, trước hết phải trở thành người ưu tú.”
Quan điểm này không sai, vì ai cũng có quyền trở nên tốt đẹp hơn, hoàn thiện bản thân hơn để gặp được người tốt và khi mình đủ yêu thương bản thân, trân trọng những giá trị của mình, mình có quyền tìm kiếm một người xứng đáng với những điều đó.
Nhưng tình yêu không phải chỉ là xứng hay không xứng. Bởi tình yêu là cảm xúc, lẽ nào thích một người còn phải suy xét xem mình có xứng để được quyền đặt cảm xúc vào người đó và người đó có xứng để mình yêu và yêu mình hay không?
Có lần tôi đọc được một câu nói thế này: “Trong một mối quan hệ, đừng tính đến chuyện xứng hay không xứng, chỉ cần hợp nhau đã là tốt lắm rồi!”
Một vài người từng đổ vỡ trong tình yêu và hôn nhân, với cuộc sống hiện tại, khi đã ổn định và hạnh phúc, họ nói nếu muốn yêu nhất định phải tìm được người xứng đáng. Những lời khuyên đó, khi được mang đi truyền lại, vô tình trở thành “Em tốt thế này, em xứng đáng với một người tốt hơn, xứng về gia cảnh, địa vị, học thức… để sau cùng sẽ xứng với tình yêu của em.”
Lời khuyên trước hết là một lời nói động viên, chúng ta có thể tin vào điều đó để làm động lực cho chính mình, nhưng không phải lời khuyên nào cũng có thể là kim chỉ nam, chúng ta có quyền chọn lọc tiếp thu ở khía cạnh tích cực hơn.
Tôi tin là chúng ta được quyền tìm thấy người xứng đáng với mình, vì chúng ta đã trải qua những giai đoạn tận cùng nhất, khó khăn nhất nên vào lúc rực rỡ nhất, người bên cạnh phải là người thật sự thấu hiểu với những gì chúng ta đã đi qua và luôn yêu thương ta trong cả những ngày tháng tồi tệ nhất.
Tôi cũng từng biết rất nhiều người là doanh nhân, bác sĩ, thạc sĩ,... dù đã U40, U50 nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn. Nhiều người cho rằng họ đang tìm kiếm người xứng đáng, họ ưu tú như thế chắc chắn phải tìm kiếm người ưu tú không kém. Nhưng thật ra, hơn nửa đời người, họ biết mình không chỉ đi tìm tình yêu. Họ tìm kiếm tri kỷ của mình - một người thật sự phù hợp và thấu hiểu họ.
Ngoài kia, người ta có khi dành vài chục năm để tìm kiếm một người “xứng” với mình. Xứng về ngoại hình. Xứng về học thức. Xứng về gia cảnh. Xứng về địa vị, tài chính. Nhưng lại quên mất rằng ở bên cạnh người này mình có cảm thấy thoải mái không; có dám mặc quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối không; có dám nói rằng hôm nay anh hết tiền, mình ăn tạm gì đó rẻ thôi được không; có dám khóc ngon lành bên người ấy, có bao nhiêu chuyện buồn, nghĩ suy rối bời, góc khuất yếu đuối đều có thể phơi bày ra cùng người ấy một cách thoải mái không?
Như trước đây tôi đã từng nói về “true love”, tình yêu nào cũng là tình yêu thật sự vì nhiều khi đó chỉ là một khoảnh khắc vụt qua đời mà thôi. Vào ngày đó, giờ đó, phút đó, ta gặp được người mà ngay ánh nhìn đầu tiên, ta muốn bên nhau cả đời. Vậy là đủ!
Ta chẳng cần phải gieo mình say mê cảm giác hào nhoáng khi được sánh bước bên cạnh một ai đó được cho là “xứng” với mình, để rồi lúc nào cũng phải gồng mình lên, không để hình ảnh hoàn hảo bản thân cố xây dựng bị sụp đổ.
Hạnh phúc nhất có khi chỉ là yêu lấy một người mà ta luôn được là chính mình, và người đó trước mặt ta cũng luôn là chính mình. Không màu mè, không phông bạt, cứ thế bình lặng bên nhau cả đời.
Tình yêu thật ra rất trần trụi, ta có thể yêu nhau vì bất kỳ lý do gì, nhưng sau tất cả, khi mỗi người “cởi bỏ” hết những thứ bên ngoài định nghĩa mình, từ tên tuổi, giới tính, công việc, ngoại hình, các mối quan hệ, tiền bạc, gia cảnh,... liệu ta có thể yêu con người thật của nhau, yêu nhau bằng bản năng và lý trí vốn có, yêu những gì trần trụi và thuộc về bản chất nhất?
Trong tình yêu vốn dĩ không có đúng sai, không có những định nghĩa cụ thể, càng không thể xem một người có xứng với một người hay không. Chỉ cần ta yêu nhau, không lừa dối, luôn thấu hiểu và phù hợp với nhau trong từng suy nghĩ và lối sống. Vậy là đủ!
Mong rằng chúng ta, ai cũng có thể hạnh phúc, với tình yêu của mình.
Duong Thu Huong