ĐỪNG ĐỂ TÂM HỒN MÌNH MÒN ĐI!
“Đừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật!” - Trịnh Công Sơn.
Chúng ta thường hay buồn và có những cảm xúc không rõ đầu đuôi, không biết vì sao mình trống rỗng, như thể vừa bước vào cuộc hành trình dài rộng mà ta trống trong tâm hồn, trống ở những điều xung quanh và không có đích đến, đầy lạc lối.
Những cảm xúc đó thật tệ vì ai mà chẳng có những ngày như thế trong đời. Nhưng bạn biết không, chúng ta có thể buồn bã, tổn thương và đau khổ, chỉ là tuyệt đối không thể để hồn mình mòn đi vì chính ta không cho phép bản thân được thoát ra khỏi những xúc cảm tiêu cực.
Trong quyển Thư tình gửi một người, Trịnh Công Sơn có viết: “Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lập lại những điều đã cũ… Tôi đã trầm tư trong nhiều ngày tháng để tập cho mình giữ được lòng vô ngại, tính vô ưu trước mọi đắng cay…
Ðôi khi tôi tự hỏi: Có phải tôi là kẻ hạnh phúc hơn nhiều người? Tôi biết tôi hạnh phúc mà có lúc không biết chia sẻ với ai. Tôi tin rằng sẽ có lúc tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật sự hạnh phúc khi biết xóa đi cái biên giới thù nghịch trong lòng mình. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật.”
Tâm bình an kỳ thực là một điều rất khó, nhất là với những trái tim và tâm hồn nhạy cảm. Một xáo động nho nhỏ cũng đủ làm ta phải nghĩ suy, một câu chuyện bên lề cũng khiến ta vẽ nên hàng ngàn suy nghĩ.
Thật ra mỗi một việc xảy đến, mỗi một người ta gặp gỡ, mỗi một hành động ta cư xử và được đối xử đều xuất phát từ tâm trí ta trao đi. Tự mang vác quá nhiều nghĩ suy, suy nghĩ sẽ chỉ khiến ta nặng đầu, nặng lòng chứ kỳ thực đời người có đối đãi tệ bạc, nếu ta muốn vui vẻ, lạc quan, ắt vẫn sẽ có cách để tâm mình bình lặng.
Tôi đã từng bắt gặp một vài người vốn rất nhạy cảm, chỉ cần 1 hành động vô tình của người khác cũng đã đủ để họ lo nghĩ cả đêm. Ngoài việc lo lắng người khác nghĩ gì về mình, họ còn nhìn thái độ của người khác mà sống. Có khi đau lòng, có khi tổn thương dù rằng đối phương vốn không có ý xấu, nhưng người nghĩ nhiều, để tâm nhiều lại là người khổ hơn cả.
Mà trong cuộc sống có biết bao nhiêu điều vây quanh. Nào là gia đình, bạn bè, sự nghiệp, người thương,... mỗi một chuyện lại có vô vàn điều để nghĩ suy. Đêm về lại mất ngủ vì rõ là người rất mệt, rất muốn ngủ nhưng trong đầu lại nghĩ mãi về những chuyện đâu đâu, về cuộc đời, về chính mình, về những tổn thương mà cũng chẳng biết có đáng là tổn thương mình ray rứt mãi hay không!
Người vô tư đôi khi lại là người sống hạnh phúc nhất. Tuỳ chuyện mà vô tư để lòng mình vô lo. Chuyện đáng để tâm sẽ để tâm, chuyện không đáng sẽ không buồn bã, không thù hằn, không vướng bận, không dằn vặt, không so đo, tính toán, không tự mình làm khổ mình.
Cách đây không lâu tôi còn được nghe bạn mình kể về chuyến đi xe ôm công nghệ của bạn ấy. Bạn nói chiều hôm đó bạn bắt xe để đi họp. Bạn cứ thấy lạ vì sao chú tài xế cứ chúc mọi người xung quanh liên tục. Anh bảo vệ đưa số cho chú, chú cũng vui vẻ chúc anh 1 ngày làm việc tốt. Lúc chú chở bạn, chú cũng chúc bạn một ngày làm việc vui vẻ.
Bạn thấy dễ thương liền hỏi sao chú yêu đời thế, chú nói: "Sau dịch covid tui mất nhiều bạn bè lắm, quanh tui tụi nó bỏ đi hết à. Tui nhận ra mình làm kiếm sống thì cũng phải dành thời gian để bản thân vui vẻ. Chứ cứ áp lực cả ngày rồi về nhà mới thấy thư giãn thì ít thời gian vui vẻ trên đời quá. Vậy nên tui cứ dặn mình yêu đời vậy á, dành được thời gian cho ai thì dành, rồi lỡ có đi thì cũng vui vẻ vì mình đã sống rất tốt rồi".
Sau đó chú tài xế cứ kể bạn nghe về những gì chú thấy yêu đời. Giọng chú có mấy lúc nghẹn, có mấy lúc tươi vui hào sảng. Chỉ có vậy mà bạn thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, giữa một đống việc, chú tài xế như một điều nhỏ nhoi nhưng nhiều ý nghĩa của cuộc sống.
Vậy đó, chẳng ai có thể ép ta ngừng vui, ngừng yêu đời, ngừng hạnh phúc. Cũng không ai muốn hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng thật mà không thật. Chỉ là chúng ta đã cho phép bản thân được buông bỏ những đau đớn trong lòng và vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày vì chúng ta thật sự xứng đáng với điều đó mà thôi!
Duong Thu Huong